LẤY PHẢI NGƯỜI CHỒNG NÓNG TÍNH
Vì mâu thuẫn nhỏ, chồng túm tóc lôi tôi khắp nhà
Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ chồng mình thô bạo, vũ phu mức
đó. Anh vơ được cái gì là đập vào đầu tôi, hàng xóm sang can ngăn anh mới thôi.
Đêm tân hôn, sau tiếng la thất thanh chồng vội vàng ôm quần
bỏ chạy
Giả vờ nói gia đình phá sản thử lòng bạn gái, kết quả không
thể tưởng tượng nổi
Lật ga giường lên tôi ngã ngửa khi thấy chiếc quần nhỏ ở dưới
Tôi và chồng yêu nhau 3 năm rồi mới cưới, thời gian yêu cũng
có nhiều cãi vã, giận hờn và nhiều kỷ niệm đẹp, cũng chia tay nhiều lần rồi lại
về với nhau như bao đôi lứa khác. Rồi chúng tôi tổ chức lễ cưới. Sau khi cưới
tôi mang bầu nhưng vẫn đi làm bình thường, đến lúc sinh vì bên nội ngoại không
có ai giúp đỡ do xa xôi nên tôi phải nghỉ việc ở nhà trông con theo lời chồng.
Thật sự thì cuộc sống vợ chồng nhà ai cũng vậy, sẽ có lúc “cơm không lành canh
không ngọt”, nhưng thời gian gần đây tôi cảm thấy chẳng còn muốn cố gắng làm gì
nữa.
Sau khi con được 20 tháng tôi cho bé đi học và đi làm lại,
thu nhập của tôi cũng không tệ. Khoảng thời gian ở nhà nhiều lúc tôi thấy mình
bị stress kinh khủng. Hơn nữa ở nhà lại không có tiền, không tự chủ về tài
chính, lúc tôi ở nhà chồng chỉ đưa một ít tiêu trong mấy ngày, khi nào hết mới
đưa tiếp, không khi nào đưa nhiều. Tôi cảm thấy khó chịu vì điều này, ví như
nhiều khi có việc gì hay muốn giúp đỡ cha mẹ chuyện gì cũng chịu. Chồng không
cho vợ nắm tài chính, có tiền anh cũng dồn mua đất hoặc còn phải giúp đỡ đằng nội,
gia đình chồng đông anh em nhưng khó khăn. Nhiều khi cũng thấy thương chồng vì
cả nhà từ cha mẹ anh em cứ có việc gì cũng để cho vợ chồng tôi lo. Gánh nặng đặt
lên vai anh, đôi khi anh đi nhiều quá, nhậu nhiều quá, tôi nói thì anh bảo phải
đi để kiếm tiền chứ không làm thì ai kiếm ra tiền.
Chồng thường nói với tôi: “Em không thương con hay sao, ở
nhà là hạnh phúc chứ kêu gì”? Quả thật những mẹ nào ở nhà chăm con thì biết, suốt
ngày chỉ quanh quẩn lo cho con mà gặp chồng tâm lý còn đỡ, chứ chồng đi từ sáng
đến tối khuya mới về thì tủi thân lắm. Chồng tôi là người làm tự do nên thời
gian không cụ thể chút nào, cũng thường xuyên đi nhậu về khuya, tôi góp ý mà chẳng
ăn thua. Anh luôn quan niệm đàn ông làm những chuyện lớn, còn chuyện ở nhà, con
cái thì phụ nữ phải lo. Tôi rất muốn là người vợ hiểu và tin tưởng chồng mình,
nhưng có lẽ lòng tin đang dần ít đi hay sao ấy, nhiều khi cũng chẳng hiểu mình
nữa.
Hồi mới cưới có lần tôi lân la hỏi về các mối quan hệ thấy
nghi ngờ thì anh buột miệng thú nhận là thời gian yêu tôi anh đã ngủ với nhiều
người, nhưng do lúc đó chưa xác định lấy tôi làm vợ, còn giờ kết hôn rồi thì
anh phải khác và không có chuyện đó nữa đâu. Tôi thực sự rất sốc nhưng rồi cũng
bỏ qua với những lời thề thốt của anh, hy vọng anh là người chồng người cha tốt.
Trong cuộc sống tôi và anh thường xuyên cãi nhau, anh gia trưởng, cực kỳ nóng
tính. Thời gian đầu tôi hay nhịn, sau đó cũng khó mà nhịn được vì mỗi lần anh
khó chịu chuyện gì là nói móc mỉa khó nghe, có lẽ cũng do tôi cố chấp nữa vì thế
mà càng cãi nhau nhiều hơn.
Đỉnh điểm là hôm đó chúng tôi chỉ cãi nhau vì những chuyện lặt
vặt nhưng anh cho là tôi không biết nghe lời chồng, hay cằn nhằn khó chịu nên
đã lao vào đánh tôi. Nói thật là có nằm mơ tôi cũng không nghĩ chồng mình thô bạo,
vũ phu mức đó, anh túm tóc tôi kéo khắp nhà và vơ được cái gì là đập vào đầu
tôi, sau đó hàng xóm sang can ngăn anh mới thôi. Tôi định bỏ đi nhưng người thì
choáng váng nên định hôm sau đi, cả đêm đau ngủ không được. Sáng tôi xếp đồ định
đưa cả con đi thì anh khóc lóc rồi nói tội lỗi do anh gây ra nên không xứng ở
nhà này, để anh đi chứ hai mẹ con cứ ở lại đây.
Tôi cũng nói thẳng một là anh ở đây, hai mẹ con đi chỗ khác;
hai là ngược lại chứ không ở chung với nhau nữa. Anh vô xếp đồ ngồi khóc trong
phòng nhưng tôi mặc kệ, lúc đó tâm trí chẳng còn muốn nghĩ gì. Anh đi mấy ngày
rồi lại về xin lỗi, mong tôi tha thứ, rằng anh cũng không hiểu sao mình lại làm
như vậy nhưng tôi chưa thể bỏ qua. Một thời gian cả hai cứ sống với nhau cùng một
nhà, ngủ cùng giường nhưng như hai thế giới khác. Rồi anh em bà con anh cũng
khuyên tôi nên bỏ qua vì gia đình, vì con. Thú thực là mỗi lúc nghĩ đến con tôi
chỉ biết chảy nước mắt. Tôi chấp nhận nối lại cuộc sống nhưng trong lòng vẫn nặng
trĩu, không thể nào tha thứ.
Đến bây giờ mỗi lần chải đầu thấy tóc rụng cả nắm, tai bị ù
tôi lại cứ nghĩ đến cảnh đó. Nhiều khi tôi ước chồng không cần quá nhiều tiền,
biết quan tâm vợ con và bớt nhậu nhẹt tý là được rồi, lấy phải chồng vô tâm thì
vô phước, đau ốm gì cũng tự lo miếng ăn chứ chả khi nào nhờ chồng nấu cho bát
cháo hay gì đó. Tôi cứ sáng chở con đi làm, chiều đón con về, cho con ăn rồi
chơi với con và đi ngủ, mỗi tháng tôi bắt chồng đóng một khoản nhỏ đủ để chi
tiêu cùng với tiền lương của mình, còn lại tôi không quan tâm chồng làm gì. Chồng
tôi vẫn đi triền miên đến khuya mới về.
Giờ đây tôi thấy niềm tin nơi chồng, hạnh phúc gia đình mình
thật mỏng manh, nếu như trước đây tôi có thể cần chồng làm cái này cái kia hay
yêu cầu này nọ thì giờ tôi cứ sống theo kiểu việc ai nấy làm, mình làm được cái
gì thì làm không thì thôi. Không biết đây có phải là dấu hiệu rạn vỡ hôn nhân
gia đình không nữa, giờ tôi cũng không biết phải làm gì để thay đổi? Mong được
các bạn chia sẻ.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét